"Anh đi nhé!".
"Tạm biệt anh và em... của hôm nay!".
Anh bước đi. Cô bước đi. Từ góc quán màu rêu xanh, con đường chia hai ngả. Cô bước những bước dài. Cố gắng không quay đầu nhìn lại. Hẹn gặp anh 365 ngày sau. Hẹn gặp nhau ngày bắt đầu cho hạnh phúc.
* * *
"Anh làm ở Công ty P&... đường... Bận suốt. Còn em?".
"Một khởi đầu tốt anh ạ".
Chưa bao giờ cô thấy cái phím send giả tạo đến thế. Nó đồng lõa với sự giả dối của cô một cách trâng tráo. Cô ấn vào nó, một giây sau, màn hình nham nhở báo tin "tin nhắn đã được gửi". Cô muốn khóc. Còn anh có lẽ mỉm cười.
Cô đọc không sót một mẩu tuyển dụng nào trên báo, gõ cửa không biết bao nhiêu công ty. Ở đâu cô cũng nghe câu hỏi: "Em có bao nhiêu năm kinh nghiệm?". Cô lắc đầu với họ, và họ cũng lắc đầu với cô. Cho đi thế nào thì nhận lại như thế ấy. Đơn giản thế thôi.
Cuối cùng thì cô cũng xin được việc ở một công ty quảng cáo, không cần kinh nghiệm, nhưng không đúng chuyên môn. Vẫn phải chấp nhận, trước khi cô bị tống khứ ra khỏi nhà trọ và đói lả ở một xó phố nào đó. Cô đến công ty, ngoan ngoãn và cần mẫn như một con kiến tha mồi. Cô luôn đến sớm và về trễ. Học hỏi, làm quen đồng nghiệp, những cuộc họp mặt ngoài giờ. Khối việc. Dù sao thì cũng là một khởi đầu tốt.
Tháng thử việc, cô nhận được một phong bì nhẹ hều kèm theo một thông báo: "Công ty đang giảm biên chế, sẽ nhận em vào làm với vai trò là cộng tác viên". Lương cộng tác viên đủ cho cô thanh toán hai tháng trọ, tiền điện nước, mua thêm thùng mì gói, đổ đầy bình xăng. Hết veo.
Buồn. Cô lại lang thang tìm việc.
* * *
"Bận lắm không anh?".
Đầu dây bên kia ồn ã tiếng còi xe trước khi có tiếng nói của anh. "Anh đang công tác ở bên ngoài". Giọng anh ngập ngừng. Cô đoán anh không tiện nói chuyện. Cúp máy. Như thế lại tốt. Nếu còn nghe giọng anh, biết đâu cô sẽ khóc òa. "Chúc anh công tác tốt". Cô ấn phím send. Cũng chẳng còn bao nhiêu lần ấn vào nó thì cái điện thoại này cũng sẽ trở thành một cục sắt vô dụng. Cố để nó sống đến kỳ lương tháng sau. Mà kỳ lương nào, ở đâu?
* * *
Người đàn bà tóc uốn quăn từng lọn phóng vào cô tia nhìn dò xét.
"Làm việc từ 4 giờ chiều đến 12 giờ đêm. Lương tháng một triệu tám. Em làm được không?".
Cô nhìn dò xét lại nhà hàng cà phê sang trọng giăng giăng đèn mờ, se sẽ gật đầu.
"Yên tâm, ngoài lương căn bản còn có nhiều khoản khác nữa". Bàn tay người đàn bà đặt hờ lên vai cô. Như trấn an. Như hứa hẹn. Như móng vuốt con mèo trêu đùa với con mồi, chưa muốn nuốt chửng. "Tiền khác" là tiền gì? Cô ngờ ngợ. Nhưng cứ thử bước vào. Chỉ là nhân viên phục vụ thôi mà. Có sao đâu!
* * *
Công ty P&... đường... Cô đứng nhìn tòa nhà sừng sững giữa trung tâm thành phố. Trên những tầng cao ấy, ngày ngày có bước chân anh. Có lẽ anh không nhìn thấy cô. Anh lúc nào cũng bận. Đâu như cô, nhàn nhã, không có gì để bận bịu, kể cả khoảng thời gian từ 4 giờ chiều đến 12 giờ đêm. Thoát ra khỏi cái móng vuốt muốn bấu chặt vào da thịt, cô lại thành kẻ thất nghiệp. Ra trường với biết bao hoài bão, cô không ngờ mình phải lạc vào những công việc ngược ước mơ. Mà đâu đã bình yên!
Có ai đó giống anh lướt qua cô. Không thể nào. Cô nhầm lẫn. Cô vẫn thường nhầm lẫn mỗi khi nhìn thấy ai đó mặc áo xanh giống như anh. Nhưng đúng là anh. Anh. Mồ hôi rơi ướt lưng áo, chảy ròng trên khuôn mặt rám nắng. Đèn đỏ. Cô trờ xe đến ngang hàng với anh. Nhìn nhau. Thảng thốt. Tấm thẻ nhân viên tiếp thị trên ngực áo anh mếu máo.
Nhìn nhau. Chỉ mới 117 ngày...
... Chiều đắng đót rơi. Nắng làm bỏng rát niềm tin giả tạo. 117 ngày giả dối nụ cười nhau. Để làm gì hở anh? Cô không cần biết chuyện của 365 ngày sau, chỉ biết rằng hiện tại, anh và cô cần tựa vào nhau, nắm chặt tay nhau. Đi tiếp. Đường dài...