Chuyện không thể gọi tên

Nguyễn Danh Lam

Cặp kính anh đã tháo bỏ đầu giường. Mặt chiếc đồng hồ không nhìn rõ số, mờ mờ một quầng trắng trong đêm. Anh bật điện thoại, hướng ánh sáng về phía nó. Vẫn chẳng thấy. Cô đang ngủ, ngực ập vào chiếc gối ôm, thở đều.

Nằm thêm một lúc, anh chỏi tay ngồi dậy. Cô thở nhẹ, trở mình về phía ngược lại. Lại thở đều. Anh đã buông hai chân xuống đất, nghĩ sao, trườn người lên hôn nhẹ tóc cô. Cô càm ràm:

- Ngủ đi. Mai lại dậy trễ...

Anh không trả lời, quờ tay lấy gói thuốc trên cái tủ đầu giường.

Trăng sau mưa. Ướt. Một chuỗi sương huyền bí lóe dọc thành lan can. Anh vẫn không mang kính lên. Ngắm đêm qua cặp mắt của người cận thị có cái hay của nó. Những đốm đèn phía xa tỏa lên thành quầng. Lạ lùng. Rờn rợn.

Chiếc điện thoại đã hiện rõ màn hình. 1 giờ 44, nó đang nhảy... 1 giờ 45. Anh chống hai tay lên thành lan can. Đốt một điếu thuốc. Còn khoảng mười đến mười lăm phút nữa. Thấy ướt ướt dưới chân, anh bật đèn trần ban công. Thì ra mưa tạt. Hôm nay thứ bảy. Cô sẽ về muộn hơn. Có tiếng máy xe nổ từ xa. Xa thế này khó phân biệt là một chiếc hay hai chiếc. Đôi khi gã chở cô về. Đôi khi cô chạy một mình. Thường thì một mình. Chiếc xe trắng. Chờ thêm một lát. Tiếng máy xe lại lịm. Đúng "lịch" còn khoảng bảy phút nữa.

Mấy con thiêu thân bay quàng đập vào mặt anh. Anh mang kính lên. Tạnh mưa, thiêu thân lại vào. Nguyên nhân là cái bóng đèn kia. Anh vào phòng, lấy chiếc ghế. Đáy cái chụp đèn đầy xác thiêu thân. Anh vặn cái chụp. Một đám thiêu thân khô cong. Nhưng anh nghĩ, nếu đổ xác chúng ra cái bóng đèn sẽ quá sáng. Lại vặn vào. Tốt nhất là tắt luôn cái đèn đi. Anh trả chiếc ghế vào phòng. Trở ra. Ngồi trong bóng tối. Việc vặn cái chụp đèn mất mười ba phút. Cô vẫn chưa về.

Con hẻm cách dưới chân anh chín mét. Có lẽ hơn một chút. Phía dưới có một cái cột đèn. Ngược sáng. Nếu cô có ngước mặt lên cũng sẽ chẳng thấy anh. Nhiều đêm anh đã cho phép mình nhô hẳn đầu ra khỏi thành lan can. Những đêm trong tuần, cô thường về sau 0 giờ. Thứ bảy, chủ nhật, ngày lễ thường khoảng 2 giờ. Đôi khi sớm hơn, hoặc trễ hơn.

Cái nắp cống dưới mặt hẻm bật lên thành một âm khô. Gã thanh niên tắt máy cho xe trôi vào hẻm. Chiếc xe dừng lại. Hôm nay cô mặc một cái váy màu vàng. Vàng hoa hướng dương. Hướng dương nửa đêm. Vầng lưng tỏa ngược ánh đèn, xanh như một thứ kem. Cô rút điện thoại, bấm phím. Gã thanh niên móc gói thuốc. Cô vừa nghe điện thoại vừa chìa tay. Gã thanh niên gắn thẳng điếu thuốc lên môi cô. Bật lửa. Cô kẹp điếu thuốc trên hai đầu ngón tay. Rít vài hơi, chìa lại phía gã. Gã quay đầu xe. Cô vẫn nói chuyện điện thoại. Tiếng máy xe nổ. Còn lại mình cô trên mặt hẻm. Anh nép hẳn vào bụi cây trên sân thượng. Nước lạnh buốt trôi xuống cổ. Cô vẫn nói chuyện điện thoại. Bất ngờ, cô ngước mặt lên. Theo phản xạ anh giật mình chui tọt đầu vào lan can. Tất nhiên cô không thấy. Nhưng anh kịp nhìn rõ trong một tích tắc những vệt kim tuyến lấp lánh trên hai quầng mắt cô. Quầng mắt tô rất đậm, cũng hắt ánh vàng kim. Hai vệt chì kẻ lông mày đen nhánh. Cô cách anh chín mét, nhưng dường vẫn nghe mùi hương tỏa dìu dịu...

Cuộc nói chuyện qua điện thoại kéo dài hơn mười phút. Cô đóng nắp máy, lục cái bóp tìm chìa khóa. Con chó xù từ trong nhà lao vọt ra. Nó quẫy đuôi, mũi chúi vào đôi giày cao gót. Cô kéo sợi xích. Con chó lăng xăng chạy trước. Nó gác chân lên cột đèn. Cô kéo mạnh sợi xích. Con chó đi theo hướng giật lùi vào cửa. Tiếng rít dài của kim loại. Anh còn nghe thêm một chuỗi lách cách, cô vặn ổ khóa.

Trăng trượt qua đỉnh đầu. Thành lan can ướt lạnh. Anh rút điếu thuốc cuối cùng, bóp cái gói. Đêm còn lại đúng nghĩa đêm. Mênh mông. Anh ở ngoài mọi căn nhà.

Anh mở cửa sân thượng. Khoảng cách với dưới kia đã là mười hai mét. Có một chuyến bay ngang đầu. Không rõ cất cánh hay hạ cánh. Đèn đỏ dưới cánh chớp đều. Gió. Gió khiến anh khẽ rùng người. Ánh đèn phía phòng cô còn sáng. Cô đang tẩy trang, bước vào bồn tắm. Anh chỉ nghĩ đến đấy, chưa bao giờ lấn thêm. Tại sao nhỉ? Anh tự mỉm cười. Ánh đèn bên kia tắt hẳn. Anh ngồi thêm một lúc. Một con chó sủa, âm điệu nửa tỉnh nửa mơ. Lắc ắc.

Khi anh trở lại phòng, cô đã nằm ngang qua mặt nệm. Anh đẩy nhẹ, vừa một chỗ. Lại nằm xuống. Cô nghiến răng. Chắc ngủ say. Anh lùa tay tìm được mấy sợi tóc. Đưa lên môi, cắn nhẹ. Con chó ngoài hẻm vẫn sủa. Mặt cô trắng dưới ánh đèn từ cửa sổ hắt vào. Lông mày cong. Sống mũi thanh tú. Cô đẹp. Anh nghe mùi thuốc lá từ miệng mình hôi gắt, trộn với mùi thơm từ mái tóc cô. Chẳng ra một thứ mùi gì cả. Đồng hồ điện thoại chỉ 3 giờ 21. Anh tắt máy. Cố thở thật sâu. Sực nhớ mình quên để chuông báo thức, anh lại mở máy. Ánh sáng từ màn hình làm cô thức giấc. Cô trườn ngang người anh. Đầu gối thúc thẳng vào bụng. Cô lảo đảo bật đèn phòng vệ sinh.

- Sao anh chưa ngủ đi?

- Mai em cứ kêu. À mà anh đã để báo thức.

- Mấy giờ?

- Bảy...

- Sớm thế? Chín đi.

- Ừ...

Cô quàng tay ngang bụng anh, nằm xuống. Anh lật ngang về phía cô, thấy đôi mắt mở to. Cô cười.

- Tỉnh mất rồi.

- Thôi ráng ngủ đi.

- Không ngủ được nữa thì sao?

- Chẳng phải em nói anh sáng mai phải dậy à?

Cô kéo bàn tay anh đặt lên ngực mình. Anh để yên. Cô cũng nằm yên. Lát sau, anh biết cô đã ngủ lại.

Anh vẫn dậy đúng 7 giờ. Cô chưa dậy. Không có cảm giác thèm ngủ, anh đã quen với những giấc đêm chỉ chừng hơn bốn tiếng. Anh đẩy nhẹ cửa ra lan can. Nắng đã gắt. Cửa nhà đối diện vẫn khép im. Con chó xù cào cào bên trong, rên khẽ. Nó thèm ra ngoài. Nhưng việc ấy chỉ có thể đến sau bốn đến năm tiếng đồng hồ nữa. Cô dậy khi mọi người đã vào giấc ngủ trưa.

Anh xuống lầu. Có lẽ đi kiếm cái gì ăn sáng rồi mua về cho cô luôn. Đi ngang chỗ con chó đang cào, rên rỉ, anh dừng lại. Liếc nhanh vào bên trong. Sau lớp cửa sắt bên ngoài, còn một lớp cửa nữa. Trí tưởng tượng dẫn anh lên cầu thang, đẩy cửa phòng cô, nhìn vào gương mặt say ngủ, không trang điểm. Nó như thế nào nhỉ? Anh chưa bao giờ nhìn cô lúc không trang điểm. Tuy nhiên cô cũng mới chỉ đến ở đây được vài tháng.

Khi anh trở về nhà, cô đã dậy.

- Anh mua hủ tíu. Gỡ bịch, bỏ vô tô cho em nhé?

- Bữa qua mình mới ăn hủ tíu mà.

- Chết, anh quên.

- Thôi bỏ tủ lạnh. Đi, tiện ghé chỗ nào ăn. Trưa về tính sau.

- Cũng gần trưa rồi đấy.

- Vậy chút nữa đi ăn trưa luôn.

- Còn sáng nay? Tuần trước mình dự định làm gì nhỉ?

- Chắc đi mua cái gì đó... Để em nghĩ coi...

Tất nhiên cô luôn nghĩ ra một cái gì đó để mua.

Ngày chủ nhật trôi qua trong mấy thương xá. Chiều là rạp xi nê. Một bộ phim có người đi ra đi vào. Có nữ có nam. Hình như có vài người yêu nhau. Cô kéo tay anh:

- Về.

- Giờ ra làm sao lấy xe?

Họ đành ngồi lại thêm gần một tiếng.

- Chúng ta nên có con - Anh bảo cô trong bữa ăn tối.

Cô cười:

- Mình sẽ lại phải đón bà về ở chung.

Anh im lặng. Cô cũng chuyển đề tài:

- Bữa nay có đá banh không?

Anh gật. Cô hỏi:

- Vậy anh lên lầu hay em lên lầu?

- Anh lên lầu.

Cô chuyển kênh. Anh lục tủ lạnh lấy lon bia. Những trận banh thường diễn ra vào giờ nhà bên đèn tắt. Cô vẫn đi từ 5 giờ chiều. Anh có thể tập trung vào từng đường chuyền. Bữa nay lại khác. Vừa mở cửa phòng, liếc sang nhà đối diện, anh thấy một người đàn ông đứng bên lan can. Anh chưa thấy ông này bao giờ cả. Ít ra là từ lúc anh bắt gặp cô lần đầu trong hẻm.

Người đàn ông mặc bộ đồ thể thao màu trắng. Quần soóc. Áo có một cái sọc màu đỏ chạy vắt ngang ngực, trên có hình một cái vợt. Tóc ông ta đã bạc, nhưng người còn đậm chắc. Anh thấy cô thấp thoáng trong phòng. Người đàn ông đứng nhìn dọc con hẻm một lúc. Thoáng bóng cô đi ra. Rồi cả hai người vào. Rèm kéo lại.

Anh quay về với màn hình ti vi. Cầm remote. Âm thanh vọt lên quá mức. Tiếng cô dưới nhà:

- Em đang coi ca nhạc đó nghe.

Anh giảm âm thanh, nghĩ sao bấm phụp cho ti vi tắt hẳn. Mở nắp lon bia, anh uống từng ngụm chậm rãi.

Cô lên:

- Sáng mai phải đi làm. Thôi hôm nay ngủ sớm.

- Tùy em.

- Da em rát quá. Cả ngày nay đi nắng - Nói đến đó cô la một tiếng - Ôi...!

Anh giật mình:

- Chuyện gì vậy?

- Thấy da rát, mới nhớ bữa nay quên mua kem!

Mặc cô càm ràm với những món mỹ phẩm, anh mở lon bia tiếp theo. Định uống, nghĩ sao lại cất mình dậy:

- Em ngủ trước. Trận banh chưa hết...

- Em thấy anh có coi đâu?

- À... nghỉ giữa hiệp. Tắt. Anh xuống lầu đây.

Xuống đến nửa thang, anh nghe trong phòng tiếng cô hát. Bản nhạc trên ti vi vừa phát. Cô luôn thuộc ngay những giai điệu vừa coi trên ti vi. Hát hết đêm ấy. Hôm sau coi chương trình khác, lại đổi bài khác.

Trận banh đã hết hiệp một. Đang chương trình quảng cáo. Bia. Ti vi. Hàng không. Gần hết hai lon bia. Anh có cảm giác hơi buồn ngủ. Vươn vai một cái. Duỗi thẳng hai chân. Anh thấy hai mũi bàn chân chỉ còn lộ ra lấp ló qua đỉnh bụng. Bụng mình to rồi. Có lẽ phải tập thể thao. Đi bơi? Cô sẽ đòi theo! Đánh ten - nít? Hay đấy. Mai sẽ vào công ty hỏi mấy đứa bạn về sân bãi. Nghĩ đến ten - nít, anh nhớ lại người đàn ông ở ban công đối diện. Tay vẫn cầm lon bia, anh lững thững lên lầu, không quên kẹp theo gói thuốc.

Ánh đèn vàng nhẹ hắt ra từ cửa sổ đối diện. Anh ợ một cái. Mùi bia ựa lên. Bỏng rát. Sau tấm rèm có bóng người thấp thoáng. Rồi đèn bật sáng. Cô vén rèm nhìn ra ngoài, rồi lại buông xuống ngay. Đúng là cô. Nhưng chỉ thấy mái tóc dài. Bờ vai.

Đèn lần lượt bật sáng từ lầu trên xuống lầu dưới. Có tiếng rít cửa sắt. Anh chồm vội ra thành lan can. Cô đứng áp vào một bên cửa. Chiếc áo ngủ mỏng tang. Một cái đít xe lùi ra cửa. Người đàn ông hồi nãy. Đã thay bộ đồ khác.

Người đàn ông ngồi trên xe, kéo đầu cô gái lại. Một cái hôn lên má. Anh thấy cô đưa nốt má bên kia. Ông ta đề máy. Cô đứng vẫy theo bằng tay phải, tay trái vẫn cầm cái điện thoại. Ánh đèn phía sau xe đỏ lòe cuối hẻm.

Cô bấm máy. Con chó xù chạy quẩn dưới chân. Cô ngồi xuống, vừa nói chuyện qua điện thoại vừa vỗ vỗ đầu nó. Cuộc điện đàm ngắn. Cô bỏ máy vào cái túi trước bụng. Gió lướt qua mặt hẻm. Tấm áo ngủ dán xuôi thân thể cô. Anh thấy một cặp chân thẳng, đầy đặn. Chờ con chó gác chân lên cột đèn xong, cô trở vào. Không thấy tiếng rít cửa sắt. Cô khuất hẳn. Anh hơi cúi người dòm xuống phía dưới. Quả là hai lá cửa chưa kéo lại. Thế nghĩa là cô còn trở ra.

Anh mồi một điếu thuốc, phả khói ngược lên bầu trời. Trăng trồi ngụp sau những đám mây. Hôm nay không mưa. Gió hơi ngợp. Anh lại thò cổ qua lan can. Hẻm vắng ngắt. Đèn vàng vọt. Lũ thiêu thân hôm nay không xuất hiện. Một con mèo phóng loảng choảng trên mấy tấm tôn phía dưới anh. Anh lại thèm một ngụm bia. Cái lon đã rỗng. Phải nhớ đem xuống. Sáng mai rất có thể cô sẽ phát hiện đêm nay anh lên sân thượng uống bia một mình. Chẳng sao cả. Nhưng anh vẫn thấy không nên để cô biết điều đó. Anh muốn xuống lầu lấy thêm một lon bia, nhưng thò mặt ra khỏi lan can, anh lại nghĩ, thôi.

Có tiếng máy xe. Hẻm giờ này rất hiếm xe vào. Thì ra là gã thanh niên. Không thấy cô xuất hiện. Gã thanh niên tự đẩy xe vào nhà. Lần này thì tiếng cửa sắt rít một hồi dài. Đèn dưới lầu tắt. Đèn trên lầu tắt.

Anh xuống trệt. Một trận bóng đá khác. Giải ở một quốc gia nhỏ. Anh không theo dõi giải này. Lúc nãy cơn buồn ngủ ập đến, nhưng giờ đầu anh chỉ thấy khô khốc. Đã quen với những giấc ngủ từ quãng 3 giờ sáng, có lẽ đêm nay sẽ phải nhồi nốt vài trận banh. Cũng may, đêm chủ nhật, đài phát nhiều bóng đá.

Cuối cùng anh ngủ quên trên ghế. Ti vi vẫn mở. Khi anh tỉnh dậy, màn hình đã chuyển sang cảnh mấy gã đàn ông đồ sộ đang đánh nhau. Cổ anh mỏi nhừ vì nằm sai tư thế. Chẳng biết đã mấy giờ. Anh ngần ngừ không biết có nên lên sân thượng nữa không. Đi ngang phòng, thấy cánh cửa khép hờ. Bên trong máy lạnh vẫn mở. Anh chỉ định đóng lại rồi lên tiếp, nhưng cơn buồn ngủ cùng cái cổ đau tức kéo anh vào.

Đám bạn rất nhiệt tình khi thấy anh có ý định gia nhập nhóm ten - nít.

- Đúng đấy, bụng mày bự thế kia. Chỉ vài tháng nữa là... hai thằng không còn nhìn thấy nhau. Tập đi là vừa.

Những gã hiểu ý, bật lên cười hô hố. Anh gật đầu:

- Mua vợt và đồ ở đâu?

- Ở đâu chả có, ten - nít giờ phát triển, tỉ lệ thuận với mấy thằng phát phì như tụi mình!

11 giờ, anh nhận được tin nhắn của cô: Đi ăn trưa không? Tin nhắn lại: OK.

Ở quán ăn trưa, cô hồ hởi:

- Tụi nó vừa rủ, cuối tuần này đi X tắm biển. OK nha!

Anh vuốt gáy, thấy vẫn hơi mỏi:

- Ừ.

- Vậy em dặn tụi nó chừa chỗ xe, đặt thêm phòng.

Anh thở ra. Có lẽ phải đổi gió hai ba ngày thật. Khi trở về sẽ bắt đầu đánh ten - nít.

* * *

Từ X về, anh thấy trước cửa nhà bên một ổ khóa bằng đồng bắt vào hai sợi xích vòng ra từ bên trong. Anh nhớ trước đây cô chỉ dùng cửa kéo, không có ổ khóa này. Tối ấy, như thường lệ, đèn vẫn tắt. Anh chờ đến 3 giờ sáng. Chiếc ổ khóa vẫn câm lặng.

Một tuần như thế trôi qua. Anh hiểu cô đã rời khỏi con hẻm. Bình thường như lúc đến.